|
Từ điển Tiếng Việt (Vietnamese Dictionary)
Quảng Bình
Äồng Bằng chân núi, ven biển hẹp ngang thuá»™c tỉnh Quảng Bình. PhÃa đông có nhiá»u cồn cát. Chạy thà nh vệt song song vá»›i bá» biển nhiá»u nÆ¡i được gió vun thà nh đụn cao. ở giữa là đồng bằng do các sông Gianh và sông Troóc bồi tụ. PhÃa tây là vùng bán đảo sÆ¡n địa đá gốc hoặc các báºc thá»m phù sa cÅ©, phÃa nam thuá»™c huyện Lệ Thuá»· khá rá»™ng nhÆ°ng trÅ©ng, thuá»· triá»u và o sâu rất khó tiêu úng nên còn nhiá»u đầm lầy than bùn
(tỉnh) Tỉnh ở Trung Bá»™ Việt Nam. Diện tÃch 7984,1km2. Số dân 806.400 (1997), gồm các dân tá»™c Bru-Vân Kiá»u, Chứt, Là o, Kinh. Äịa hình phần lá»›n diện tÃch là núi thấp, đỉnh Núi Äen (604m), ở phÃa tây bắc có núi trung bình, khối núi đá vôi Kẽ Bà ng có đỉnh 1178m chạy tá»›i biên giá»›i Việt-Là o, đồng bằng chân núi và cồn cát ven biển ở chạy dá»c địa giá»›i phÃa đông. Sông Gianh, Rà o Náºy, sông Äại, Kiến Giang chảy qua, hồ Cẩm Lý. Quốc lá»™ 1, 15, Ä‘Æ°á»ng mòn Hồ Chà Minh, Ä‘Æ°á»ng sắt Thống Nhất chạy qua, sân bay. TrÆ°á»›c đây thuá»™c trấn Thuáºn Hoá, sau đó là dinh, trấn Quảng Bình, từ năm Minh Mệnh thứ 12 (1831), được đặt thà nh tỉnh. Từ 1976 hợp nhất vá»›i các tỉnh: Thừa Thiên, Quảng Trị thà nh tỉnh Bình Trị Thiên (1976-89), từ 30-6-1989 chia tỉnh Bình Trị Thiên trở lại các tên cÅ©
(xã) h. Quảng Xương, t. Thanh Hoá
|
|
|
|